Posted by : Nam Phong
Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014
Sinh lão bệnh tử, đó là quy luật vậy sao khó chấp nhận đến thế. Cứ bảo không có gì là mãi mãi nhưng không phải vậy. Đến hôm nay, tuần đầu tiên sau khi bà bỏ ông, bỏ đại gia đình, bỏ nó ra đi, nó thấy ông rất buồn, và thường ngồi trước ảnh bà khóc, đôi lúc con mắt thất thần nhìn vô định, phải chăng ông đang nhớ bà lắm. Nó cũng vậy, lúc nào cũng rất nhớ bà và thương ông, chỉ nghe kể chuyện nước mắt nó đã cay cay khóe mắt. Nó biết đây là mãi mãi.
Vốn là đứa rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ đây là cú sốc lớn với nó. Bà là người luôn bên nó suốt 25 năm qua, chăm sóc, lo cho nó, là tuổi thơ của nó. Còn nhớ, ngày nó nhập viện và phải mổ, Bà mặc dù đang bệnh nhưng vẫn lo lắng cho nó, Bà ứa nước mắt khóc lo cho nó có đau lắm không, liệu nó có qua khỏi hay không. Mỗi lần nó về, Bà lại hỏi han đủ đường, ăn uống, đi lại ra sao, rồi Bà kể chuyện xung quanh xóm làng, có những câu chuyện bà kể đôi ba lần nó vẫn lắng nghe.
Bà nó là vậy, sống chan hòa, giản dị với xóm làng, yêu thương chăm lo cho con cháu. Bà nó ngày bé đã mất đi người thân yêu nhất, phải tự nuôi lấy thân, sống trong thời phong kiến phải đi ở đợ nên Bà hiểu được nỗi vất vả ra sao. Vì vậy, khi lấy ông nó về, Bà hết mực chăm lo cho gia đình và còn khuyên nhủ và hướng Bác, Bố nó và các chú tham gia nhập ngũ, vì nước vì dân.
Ngày bà nó đổ bệnh, nó về nhưng Bà không nhận ra nó, Bà nằm im một chỗ, không nói cười với nó nữa, cũng không hỏi han gì nó. Nó buồn lắm, đau lắm, sao Bà lại nằm một chỗ vậy, sao Bà không nhìn nó, sao Bà không trả lời câu nó gọi Bà...
Lúc bà mất, nó sững sờ, nó không ở bên, không được chào bà câu cuối cùng. Cả vùng trời tuổi thơ trong nó xé toạc không gian, ào về dữ dội...
Ngày bà về nơi yên nghỉ ông trời cũng động lòng thương, bao nhiêu giọt nước mắt rơi vì mọi người biết bà sống giản dị, chan hòa, hiền lành.
Nó chào ông nhưng lúc đi thấy nặng lòng lắm, mắt lại cay, phải chăng là số phận? Khó chấp nhận quá, với nó bao kỷ niệm về bà, bởi nó biết còn nợ bà nhiều lắm. Bà hãy yên nghỉ nhé và hãy sống mạnh khỏe ở nơi xa đó.
Vốn là đứa rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ đây là cú sốc lớn với nó. Bà là người luôn bên nó suốt 25 năm qua, chăm sóc, lo cho nó, là tuổi thơ của nó. Còn nhớ, ngày nó nhập viện và phải mổ, Bà mặc dù đang bệnh nhưng vẫn lo lắng cho nó, Bà ứa nước mắt khóc lo cho nó có đau lắm không, liệu nó có qua khỏi hay không. Mỗi lần nó về, Bà lại hỏi han đủ đường, ăn uống, đi lại ra sao, rồi Bà kể chuyện xung quanh xóm làng, có những câu chuyện bà kể đôi ba lần nó vẫn lắng nghe.
Bà nó là vậy, sống chan hòa, giản dị với xóm làng, yêu thương chăm lo cho con cháu. Bà nó ngày bé đã mất đi người thân yêu nhất, phải tự nuôi lấy thân, sống trong thời phong kiến phải đi ở đợ nên Bà hiểu được nỗi vất vả ra sao. Vì vậy, khi lấy ông nó về, Bà hết mực chăm lo cho gia đình và còn khuyên nhủ và hướng Bác, Bố nó và các chú tham gia nhập ngũ, vì nước vì dân.
Ngày bà nó đổ bệnh, nó về nhưng Bà không nhận ra nó, Bà nằm im một chỗ, không nói cười với nó nữa, cũng không hỏi han gì nó. Nó buồn lắm, đau lắm, sao Bà lại nằm một chỗ vậy, sao Bà không nhìn nó, sao Bà không trả lời câu nó gọi Bà...
Lúc bà mất, nó sững sờ, nó không ở bên, không được chào bà câu cuối cùng. Cả vùng trời tuổi thơ trong nó xé toạc không gian, ào về dữ dội...
Ngày bà về nơi yên nghỉ ông trời cũng động lòng thương, bao nhiêu giọt nước mắt rơi vì mọi người biết bà sống giản dị, chan hòa, hiền lành.
Nó chào ông nhưng lúc đi thấy nặng lòng lắm, mắt lại cay, phải chăng là số phận? Khó chấp nhận quá, với nó bao kỷ niệm về bà, bởi nó biết còn nợ bà nhiều lắm. Bà hãy yên nghỉ nhé và hãy sống mạnh khỏe ở nơi xa đó.