Tâm Sự Mới

Người ta có thể kéo dài tuổi thọ chứ làm sao kéo dài được những năm tháng thanh xuân..

Bản thân của ngày hôm qua đã trải qua những được mất, chia ly, những việc đã làm được và những điều chưa thể bất giác thấy lòng hoang mang..
29 tuổi, một quãng đường đủ để chông chênh khi nhìn lại!
Tuổi 29, ta trưởng thành hơn qua những việc ta làm.
Tuổi 29, một kế hoạch bản thân bắt buộc phải có cho cả hành trình dài xuyên suốt về sau.
Tuổi 29, 24 tiếng được dành trọn cho gia đình, công việc, người thương.
Tuổi 29, tuổi đời cuối cùng còn được bắt đầu bằng chữ số "2".
"Lòng tôi rộng nhưng lượng đời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian"
Chào em, cô gái tuổi 29, hãy luôn vui tươi bên cuộc đời nhé, tôi yêu em.




Cuộc đời vèo qua như gió thoảng

By : Nam Phong
Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018
0

Một cảm giác rất lạ và rất hay! Một cảm giác giữa "lỡ thích" cái sự dửng dưng đến lạ.

Chưa bao giờ lại thấy bình tĩnh đến thản nhiên đến như vậy. Có lẽ trong muôn vàn lý do, ta lại chẳng đưa ra lý do để bao biện, để đổ dồn nguyên do cho ai đó, cứ vậy thôi, bình thản giữa cái sự đời, giữa những con người xung quanh..


Mỗi người là một chủ thể độc lập, tự do trong từng lối suy nghĩ và hành động của bản thân đủ để biết có làm tổn thương đến ai đó hay chăng. Cuộc sống này, ta sống cho đến ngày hôm nay, đến tầm tuổi chẳng hơn ai mà cũng chẳng thua kém ai đủ để thấy được cái gọi là "bản chất cố hữu" hay "tính trung tâm" của ai đó(không hẳn là tất cả)..

Không giống như gia đình có thể trường tồn mãi mãi chỉ như một người bạn "đủ chân tình" mà bên nhau. Đôi khi đơn giản và bình dị là quan tâm, sẻ chia những câu chuyện trong cuộc sống, trong công việc hay đơn giản là "hợp rơ" nhau: bạn làm tôi vui, tôi làm bạn vui nhiều vô kể những cảm xúc khi đó..

Một ngày bỗng chốc bạn thấy cuộc sống này quá đơn giản để bạn hiểu ra vấn đề khi người ta tỏ ra thái độ với bạn và rằng cũng không quá bất ngờ đối với bạn. Và bạn thấy cuộc đời này, nên có chút lặng yên chêm vào cuộc sống vốn có chút gợn sóng lăn tăn. Và rồi thầm mỉm cười với mọi thứ xung quanh mà trả lời cho tất cả.

.........................


Ranh giới cảm xúc

By : Unknown
Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015
0

Trong đời sống, ai cũng muốn có được sự thanh tịnh tâm hồn, tận hưởng những giây phút an lạc trong nội tâm và buông bỏ những âu lo muộn phiền..

Cuộc sống này không phải lúc nào cũng quá thuận lợi, đôi khi có những phát sinh khó khăn khiến con người rơi vào bế tắc..

Mọi chuyện đều vô thường nên ta phải sống trong hiện tại. Hãy nhớ về thời thơ ấu, về người thân, bạn bè, về mọi sự tốt đẹp giữa con người với con người để mà cảm ơn vì đã thương yêu ta dù đã, đang hay không. Vì đó là những ký ức tốt đẹp cho ta tiến bước về phía trước cho dù khó khăn đến mấy ta cũng có những tiền đề để cố gắng giúp cho người khác được vui, mang niềm vui đến cho người khác, hay chí ít cũng mang đến cho mọi người sự thanh tịnh trong tâm hồn.

Lòng an phước đến chẳng mong cầu
Con người chúng ta, có thể rời xa cõi đời bất cứ lúc nào, sinh mạng là vô thường: sinh mệnh phiền não hay trạng thái vô minh, bất luận giàu hay nghèo, già hay trẻ, mạnh hay yếu, yêu thương hay thù hằn, trân quý hay buông bỏ của chúng ta cũng đều hiện hữu trong hiện tại. Dòng đời cứ hút theo sự lưu chuyển của vô thường biết bao giờ mới dừng lại?! Vứt bỏ mọi sân, si, sợ hãi, giận, hờn, lợi ích, khổ đau, lắng đọng tâm tư mà sẻ chia niềm vui, hạnh phúc chân thật và lâu dài cho mọi người cho cuộc sống thêm có ý nghĩa.

Học cách bỏ qua và tha thứ những thù hằn, bất bình hay thù hận. Thay vào đó là ta đã để cho quá khứ đi qua và không tự chôn vùi chính mình trong vũng sình quá khứ.

Làm quen với những bực bội, những điều không vừa ý và những tình huống vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta và chấp nhận chúng một cách vui vẻ sẽ giúp bạn tiết kiệm được thời gian, năng lượng, những âu lo muộn phiền và có thêm kiên nhẫn, khoan dung, độ lượng đối với mọi người trong mọi tình huống.

Chẳng tham lam ôm đồm những việc quá sức sẽ giúp bạn tư duy và phán xét một cách công bằng, logic mọi vấn đề. Thay vào đó bạn sẽ có được sự thanh thản trong tâm hồn khi tống khứ những ý nghĩ không vui, những bực bội, những lo lắng.

Bằng việc nâng cao lòng tự trọng của mình sẽ đưa đến sự an bình trong thế giới nội tâm khi bỏ qua sự ghen tỵ với người khác. Họ thể hiện hơn ta 1 điểm nào đó nhưng cái vẻ bề ngoài đó không nói lên rằng họ có được sự bình an trong tâm. Ta không thể hiện không có nghĩa ta thấp kém hơn họ!.

Lòng an phước đến chẳng mong cầu

By : Unknown
Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015
0
Tôi không giỏi văn nói cũng chẳng "đủ ngôn từ" viết văn như bao người, cũng chẳng là ai đó để mà bình phẩm về người với người. Thời gian cuộc đời tôi chẳng hơn ai nhưng những từng trải mà tôi trải qua cũng chưa ai giống tôi!

Sự từng trải ấy đủ để nhận về mình những thương tổn mà người tự tạo nghiệp cho người. Những đắng cay, giả dối, nghi kỵ, phản bội, trí trá, thất vọng, dối lừa, nghi ngờ để rồi cảnh giác...

Tất cả, ai trong cuộc đời cũng đều "phải trải qua" và  có lẽ từng "hành động qua" để rồi nhận lại nơi nhau là những cảm giác thiếu an toàn và chỉ tin tưởng được vào bản thân mình!

Niềm tin..
Những do dự, bất an đã buộc con người ta cảnh giác và rồi đeo hàng bao nhiêu lớp mặt nạ mà cười nói. Những câu chuyện, những tâm sự, những lời động viên giữa người với người dần cũng thành "nhạt như nước ốc". Hở ra là bao biện, là dối lừa nhau mà phục vụ cho lợi ích cá nhân mà không hề để tâm tới cảm nhận của người đối diện.

Tất cả những lối sống, cách sống ấy khiến con người ta dần mất niềm tin nơi nhau và dần trở thành thứ xa xỉ trong cuộc sống hiện đại.

Đã từng trên dưới không biết bao lần bị dối lừa bởi niềm tin đặt nhầm chỗ. Ta tin tưởng, ta thành thật, ta chia sẻ, ta sống chân thành và đặt trọn niềm tin cho những người mà ta luôn coi là bạn. Cũng là một quá trình qua lại nhưng khi ta trao quá nhiều niềm tin vào một ai đó, họ đã không biết trân trọng mà lợi dụng, mà đánh rơi dù vô tình hay cố ý khiến tim ta rỉ máu, chai sạn và chông chênh vô định...

Một con người khác hoàn toàn với người ta đã từng quen, từng biết. Một gương mặt ngay lập tức chuyển đổi, một tính cách hoàn toàn trái ngược..thất vọng khi chỉ ta là sống thật với người để rồi ngay lập tức ta nghi kỵ những người khác, chai sạn dần dũng khí cố gắng đặt niềm tin nơi ai khác nữa khi mà người ta đâu có sống thật với mình!

Bên cạnh ta, nhiều đấy những người nhưng ta đâu đủ can đảm để gửi gắm thêm niềm tin nương tựa mà chơi vơi giữa dòng đời rộng lớn. Nặng trĩu những nghĩ suy, do dự.

Cuối cùng sau những bất an, mỏi mệt ấy, ta vẫn có những bờ vai, chỗ dựa đủ chân thành để có thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, mà dựa vào không đơn độc nhưng để có thể đặt lại niềm tin nơi đã mất lại cả là một hành trình không hồi kết..

Niềm tin..

By : Unknown
Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015
0
Tuổi trẻ của em và anh rồi cũng sẽ đi qua nhanh lắm, như vốn dĩ phải vậy. Nặng trĩu những nghĩ suy về chuyện hai đứa, có được gọi là yêu không khi con tim em yếu mềm trước mùa thu hà nội – bên anh, còn con tim anh quá đỗi mỏi mệt với mối tình dở dang.. Dù em đã cố gạt nỗi sợ một ngày 2 đứa sẽ lại xa để tự bao biện bản thân “hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười”.

Đảo chiều cái lý trí mà nghĩ suy, mà tự xoa dịu những hoài nghi trăn trở cho một mối tình “thoáng vội” cần nhau của 2 con tim trật nhịp đang cố vẫy vùng vay mượn chút hạnh phúc của nhau để chắp vá cho những quẩn quanh tổn thương, giằng xé.

Em vẫn cứ lặng lẽ mượn tạm đôi bờ vai vững chãi, đôi bàn tay ấm nồng mà tựa vào những khi yếu lòng giữa bao bon chen, hơn mất được thua của đường đời khấp khểnh..

Cuộc tình chắp vá những nỗi niềm riêng
Nụ cười cùng sự im lặng, đôi vai mỏng manh yếu mềm nơi em cũng hay sao đủ chỗ vừa cho anh lặng lẽ trong câu chuyện tình chênh chao niềm đau..

Ngoài kia, những chuyến xe bus chở bao câu chuyện tình yêu đôi lứa tới bến tới bờ, mà em tìm hoài sao chẳng thấy chuyến nào chở trọn vẹn chuyện tình của hai ta? Mong mỏi, cố gắng trong những trống vắng khiếm khuyết hư hao giữa những niềm tim vốn dễ vỡ lại càng hao gầy. Chuyện tình của cả 2 sẽ không có ngôi nhà nhỏ ấm cúng có anh, có em cùng những tiếng cười hạnh phúc.. Em và anh, dẫu biết cả hai rồi cũng chỉ như chút gió thêm hương vào cuộc sống có nốt thăng, trầm của nhau thêm vị, nhưng vẫn cố chọn lựa bên nhau mà dựa dẫm giữa đời. Một chút say, một chút mộng mị của cái  mang tên lý trí: "một chuyện tình không trọn vẹn"!

Lặng lẽ  nắm tay nhau trầm ngâm bên những ly cafe mà cảm nhận vị “đắng” của cuộc tình chắp vá những nỗi niềm riêng. Sẽ nhanh lắm, vội vã mà rẽ qua nhau ở một điểm nào đó trên đường đời. 




Cuộc tình chắp vá những nỗi niềm riêng

By : Unknown
Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015
0
Mùa thu Hà Nội năm nay, những bông hoa sữa không còn khoe sắc như bản tính hoa vẫn vậy nữa..  Những tối dạo bước phố Hà Nội khiến con người ta đôi lúc thèm lắm một cái ôm vội giữa cái se lạnh cùng hương hoa sữa như bao đôi tình nhân khác..

Thời gian trôi nhật nhanh, còn nhớ ngày thơ bé ôm ấp những câu truyện cổ tích mà mơ màng lớn lên mình sẽ tìm được chàng hoàng tử như trong những câu chuyện được đặt dưới gối mỗi khi đêm về. Nhỏ bé vậy nhưng lại đem được những giấc mơ bình yên trong suy nghĩ con trẻ. Lớn hơn rồi, hiểu ra rằng mình đơn giản luôn và vẫn mãi là nàng "công chúa" trong đôi mắt của Bố Mẹ nhưng hoàng tử thì chỉ có trong những trang giấy chứ ngoài đời thì làm gì có bây giờ. Trẻ con mong manh vậy mà cười vui chứ cần gì đâu những suy nghĩ chất chứa của người lớn!



Thế rồi những tháng ngày học trò, sinh viên cũng dần trôi qua. Cuộc sống, va vấp em cũng vẫn mong chờ sẽ gặp được một chàng trai ấm áp, được đan tay vào đôi bàn tay ấm những yêu thương ấy của người mà đi giữa những hàng cây trên phố. Đôi bàn tay nắm chặt những thương yêu sẽ mãi chẳng buông..

Người đến nhưng bàn tay chẳng ấm nồng, tình nhạt phai theo những cơn gió thoảng. Để lại cho nhau những ngày thu thêm buồn. Đôi bàn tay vốn đã chẳng muốn nắm thì sao có thể bền chặt bên nhau! Người vốn chỉ là cơn gió thoảng nhẹ bước dừng chân bên em do quá đỗi mỏi mệt. Với em, có lẽ cần một chút hơi ấm mà vội vã đi bên người. Hai con người, hai nhịp đập, cần nhau theo 2 phương thức không dung hòa. Để rồi, mỗi người lại chậm một nhịp yêu thương do quá đỗi u mê..

Lặng lẽ bên khung cửa sổ quán cà phê một ngày se lạnh mà ngắm nhìn dòng người qua lại, giữa những đôi tình nhân cười nói, giận hờn nhau. Thấy sao cuộc sống này thi vị đến thế.. Tình cảm con người, đâu ai nói là kiên định, là mãi mãi đâu anh? Hay do em vốn ích kỷ mà muốn đóng mãi cánh cửa con tim của riêng mình chẳng sẻ chia một ai?

Những điệu nhạc du dương cuối ngày

By : Unknown
Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015
0

Còn nhớ, hồi con học lớp 8, lần đầu tiên trong đời bị Bố “đánh”. Con đã ròng rã khóc bao đêm và tự cho mình cái quyền “giận” Bố đến cả tháng trời mặc dù biết hằng đêm Bố vẫn thao thức trong tiếng thở dài và rồi lại dậy qua xem chị em ngủ có ngon giấc không? Ngủ có xô màn ra không? Đắp chăn có kín cổ.. Nghĩ lại con thấy mình cư xử nông nổi quá!

Từ bé, dù nhà mình không có như người ta nhưng chưa bao giờ Bố Mẹ để chị em con không bằng chúng bạn chúng bè. Mỗi năm học mới đến, mỗi khi Tết về, dù vất vả khó khăn ra sao, Bố Mẹ vẫn luôn dành hết tất cả những tình yêu thương, những điều tốt đẹp nhất cho chị em con: Chị em con có áo mới, có quần đẹp, ăn cũng là những miếng thịt, những con cá...

Cùng với tình yêu thương bao la ấy là những ngày con trốn việc nhà rong chơi theo lũ trẻ trong xóm, những trưa hè nắng rát Mẹ đội nắng đi tìm con vì sợ về con sẽ ốm, những trận đòn con chưa khóc mắt Mẹ đã ướt đẫm, những lo lắng mỗi khi con nóng sốt, những đêm trằn trọc khi con học và rồi làm xa nhà, những nếp nhăn hằn lên trên khóe mắt đã chẳng được sáng trong như trước…

Là những câu hỏi “đi làm đâu có dư giả gì mà mua đồ về làm gì” dù chỉ vài ba bộ quần áo hay cái gì khác.. và rồi lại cất thật sâu thật kỹ sợ rằng sẽ bị cũ, bị hỏng. Và rằng khi con “càm ràm” nhiều mới lại bỏ ra mặc, bỏ ra dùng...


Tất cả tình thương, cùng những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, Bố Mẹ đều cố gắng dành hết cho chị em con. Tình thương bao la trời biển ấy, bao lần con không cầm được nước mắt. Nhiều lần con tự hỏi mình một câu hỏi ngu ngốc rằng "Bố Mẹ không còn thương con nữa sao"? Khi trong nhà Bố ốm mà chỉ có chị biết, Mẹ đau cũng không một ai nói với con. Để rồi lại tự trách bản thân mình quá vô tâm với những người thân thương nhất đời mình...

Lớn từng này tuối rồi, không những không làm được gì mà vẫn không thôi làm Bố Mẹ phải lo lắng, vẫn không thôi làm Bố Mẹ phải bận tâm, vẫn không thôi làm tóc Bố Mẹ thêm nhiều sợi bạc, vẫn không thôi hằn thêm lên đôi mắt người thương những vết chân chim, vẫn không thôi...

Con thực là đứa con hư quá Bố Mẹ nhỉ, con nhà người ta hư ở thói chơi game, đàn đúm nhưng vẫn quan tâm tới moi người, con không chơi game, không đàn đúm, không gì cả mà cũng không bằng con nhà người ta, chẳng được một lời quan tâm sâu sắc, chỉ đơn thuần: "Ở nhà Ông Nội, Bà Ngoại, Bố Mẹ và cả nhà vẫn khỏe chứ ạ?", "Bố Mẹ đã ăn cơm chưa?", "Vai Bố có còn mỏi nhiều không?", "Nắng nôi (mưa gió) Bố Mẹ đừng đi ra ngoài"...chỉ là những câu hỏi có lẽ sáo rỗng và không tránh khỏi từ những cuộc điện thoại ít ỏi về cho những người con trân quý..

Con vô tâm đến nỗi ích kỷ cho riêng mình khi chỉ nhận một chiều quan tâm từ Bố Mẹ, những lời hỏi han, những câu nói, những cử chỉ...tất cả, con chỉ biết nhận mà không hề nhận ra rằng Bố Mẹ cũng có lúc ốm, lúc đau nhưng vẫn cố cười nụ cười gượng chỉ để con yên lòng...

Bố bệnh có đến cả tháng trời nhưng con lại hoàn toàn không biết gì, chỉ đến khi về nhà, vô tình cầm được tờ chụp x-quang của Bố trên tay, con mới biết.. Cả nhà mình đều biết - trừ con...Tình hình của Bố là thế nào? Sao lại bị như này, Bố bị lâu chưa? Bố đau sao không ai nói với con? Bố sao lại cứ giữ cái đau cho riêng mình?

Là do con quá ngang bướng? Con vô tâm? Con dửng dưng với tất cả? Hay con không nên biết?...Những câu hỏi, những hình ảnh cứ thế lướt qua con lúc nhanh, lúc chậm để rồi con bất chợt nhận ra rằng con thật sự quá ích kỷ. Ích kỷ đến nỗi vô tâm..

Và hơn hết thảy cũng lại là một đứa con vô dụng, chẳng tài cán gì, biết là Bố đau, Mẹ mỏi, chị buồn nhưng con làm gì được ngoài việc nghĩ suy về bệnh tình của Bố, ngoài việc ngày ngày gọi điện nói chuyện với Mẹ, ngoài việc toe toét cái miệng tới mang tai trước mặt chị...

Sau tất cả, con không dám cho mình cái quyền được buồn, được khóc, được yếu mềm hơn nữa.. con chỉ biết cố gắng hơn nữa thật tự nhiên trước những người thương mà con hết mực yêu quý để mọi người không phải bận tâm đến con, để mọi người bớt đi mối nghĩ suy cho con, để mọi người nhẹ gánh nặng trên vai vì con...

Ngoài kia, những hạt mưa cứ chen nhau mà gõ những nỗi niềm tê tái cho lòng con thêm buốt lạnh. Thương Bố Mẹ, thương chị, nhớ cả gia đình mình nhưng con đâu thể nhấc điện thoại hay đứng dậy mà về với Bố Mẹ được. Con sợ lắm, sợ rồi con lại tự cho mình cái quyền ngồi khóc ngon lành trước mắt Bố Mẹ, trước mắt chị...Chỉ nơi đây, căn phòng trọ nhỏ bé để con có thể vẫy vùng trong những nhớ thương, vẫy vùng trong những nghĩ suy nhỏ bé như một bức tranh đứt quãng nét vẽ từ một "họa sĩ" không biết vẽ mà thôi..

Hà Nội, 07.08.2015
  

Gửi lời yêu thương tới tình yêu lớn nhất của đời con!

By : Unknown
Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015
0
Gửi người,

Viết những dòng này không phải là biện bạch cho bản thân vì thấy mình chẳng có lỗi gì cũng chẳng phải lên án người vì người với người sống với nhau là ở tình cảm mà thôi..

Trong cuộc sống, giữa những dòng người bon chen xô bồ này, để gặp được nhau đã là một cái duyên, để mà bên nhau được thì gần như là cái nợ..Đáng ra nên trân trọng những phút giây êm đềm bên nhau thì cả hai có lẽ do tình cảm chưa sâu đậm mà chỉ một khúc mắc nhỏ khó gọi tên mà thành ra như ngày hôm nay..

Trong mỗi chúng ta luôn ẩn chứa một con người khác khó có thể gặp mặt. Chỉ là vô tình hay do hữu ý mà dễ hoán đổi. Con người ấy, có cái mà người không có và đôi lúc nào đó người khao khát được làm. Và đến ngày hôm nay, ai trong mỗi chúng ta cũng đều đã khác, chẳng vẹn nguyên nụ cười mà ở bên nhau. Có chăng chỉ là những cái gật đầu cùng ánh nhìn xa lạ dành cho nhau..

Người với người sống với nhau là ở tình cảm

Có đau không? Có buồn không? Có còn thương không? Có còn quan tâm không? 

Những câu hỏi, những miền nhớ cứ vậy mà ẩn hiện qua từng hơi thở của cuộc sống.  Không đau nhưng lại buồn vì trong tiềm thức vẫn thương người như hồi nào, vẫn quan tâm người chỉ là trong im lặng đủ để biết người hôm nay vẫn bình an...

Xa nhau vì cả hai sống giữa cái chênh vênh của tuổi trẻ, giữa cái khát khao được đắm mình trong cuộc sống, giữa cái đam mê một thời, giữa cái rong chơi mà bỏ bê nhau, giữa cái giận hờn vô cớ, giữa cái TÔI của riêng mình..

Không quá khác xa nhưng cũng chẳng giống nhau là mấy, cùng chung sở thích, cũng ghét lắm những thói hư tật xấu của nhau, cùng cười vì những câu chuyện "hài" không có lấy một tình tiết gây cười, ... nhưng bề sâu bên trong, tôn trọng cả một bầu trời riêng tư của nhau, không xâm phạm, chẳng tò mò cũng không hẳn là ích kỷ muốn giữ riêng cho mình, chỉ là người không hỏi, ta cũng chẳng nói, không quá bận tâm đến cuộc sống riêng tư của đối phương chỉ với suy nghĩ một lúc nào đó người sẽ tự nói..

Để ngày hôm nay, biết rõ về nhau, bầu trời ấy không còn là của riêng người nữa thì cả hai mỗi người một hướng, quay lưng lại với nhau, không xa lạ cũng chẳng thân thuộc..

Người với người sống với nhau là ở tình cảm

By : Unknown
Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015
0

- Copyright © 2014 Nam Phong - BlogEntry