Posted by : Nam Phong
Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015
Chiều đông Hà Nội ấm áp và dịu êm đầy cảm xúc dần trôi qua
khiến trái tim mình thật nhỏ bé – một trái tim vẹn nguyên chưa trầy xước.
Góc phố ngày đông với những cơn gió luồn qua sợi tóc khiến lòng người xốn xang với niềm mênh mang đâu đó. Nắng khẽ cựa mình giữa không gian nhỏ bé của văn phòng, thèm được cái cảm giác thảnh thơi bên cuốn sách ta yêu thích bên ly coffee ấm nồng mặc kệ dòng người vội vã ngoài kia, để cảm nhận những tháng ngày ta đã vô tình lãng quên bản thân mình với những cảm xúc cũ kỹ cùng hồi ức đã ngủ yên, mặc cho những trách móc, hận thù trôi theo đám mây lãng đãng lửng lơ trên bầu trời đầy nắng – gió vì với ta nó không còn ý nghĩa nữa.
Cuối ngày chợt cảm thấy trong lòng có chút gì đó vương vấn khi đêm về, ta chẳng thể chợp mắt với những nỗi cô đơn vây kín không lối thoát nhưng lại chẳng cần ai ở bên.
Ngoài kia mùa yêu thương Hà Nội vẫn đang ngày viết lên câu chuyện của mùa đông với những bàn tay nắm chặt, với những chuyến xe bus của hành trình yêu thương nhưng sao ta vẫn cứ ôm những lặng lẽ cùng nỗi cô đơn vào lòng mà vấn vương mà vỗ về.
Nắng luồn lách qua khung cửa vào văn phòng khiến ta tự hỏi“Đã có thời gian nghĩ đến thương yêu cho ai chưa?”
Khẽ đưa mắt lên nhìn trời xanh, những phiền muộn vội vã bay theo đám mây trắng về nơi xa vời. Chợt nhận ra hạnh phúc bình dị luôn quanh ta.