Posted by : Unknown Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015


Còn nhớ, hồi con học lớp 8, lần đầu tiên trong đời bị Bố “đánh”. Con đã ròng rã khóc bao đêm và tự cho mình cái quyền “giận” Bố đến cả tháng trời mặc dù biết hằng đêm Bố vẫn thao thức trong tiếng thở dài và rồi lại dậy qua xem chị em ngủ có ngon giấc không? Ngủ có xô màn ra không? Đắp chăn có kín cổ.. Nghĩ lại con thấy mình cư xử nông nổi quá!

Từ bé, dù nhà mình không có như người ta nhưng chưa bao giờ Bố Mẹ để chị em con không bằng chúng bạn chúng bè. Mỗi năm học mới đến, mỗi khi Tết về, dù vất vả khó khăn ra sao, Bố Mẹ vẫn luôn dành hết tất cả những tình yêu thương, những điều tốt đẹp nhất cho chị em con: Chị em con có áo mới, có quần đẹp, ăn cũng là những miếng thịt, những con cá...

Cùng với tình yêu thương bao la ấy là những ngày con trốn việc nhà rong chơi theo lũ trẻ trong xóm, những trưa hè nắng rát Mẹ đội nắng đi tìm con vì sợ về con sẽ ốm, những trận đòn con chưa khóc mắt Mẹ đã ướt đẫm, những lo lắng mỗi khi con nóng sốt, những đêm trằn trọc khi con học và rồi làm xa nhà, những nếp nhăn hằn lên trên khóe mắt đã chẳng được sáng trong như trước…

Là những câu hỏi “đi làm đâu có dư giả gì mà mua đồ về làm gì” dù chỉ vài ba bộ quần áo hay cái gì khác.. và rồi lại cất thật sâu thật kỹ sợ rằng sẽ bị cũ, bị hỏng. Và rằng khi con “càm ràm” nhiều mới lại bỏ ra mặc, bỏ ra dùng...


Tất cả tình thương, cùng những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, Bố Mẹ đều cố gắng dành hết cho chị em con. Tình thương bao la trời biển ấy, bao lần con không cầm được nước mắt. Nhiều lần con tự hỏi mình một câu hỏi ngu ngốc rằng "Bố Mẹ không còn thương con nữa sao"? Khi trong nhà Bố ốm mà chỉ có chị biết, Mẹ đau cũng không một ai nói với con. Để rồi lại tự trách bản thân mình quá vô tâm với những người thân thương nhất đời mình...

Lớn từng này tuối rồi, không những không làm được gì mà vẫn không thôi làm Bố Mẹ phải lo lắng, vẫn không thôi làm Bố Mẹ phải bận tâm, vẫn không thôi làm tóc Bố Mẹ thêm nhiều sợi bạc, vẫn không thôi hằn thêm lên đôi mắt người thương những vết chân chim, vẫn không thôi...

Con thực là đứa con hư quá Bố Mẹ nhỉ, con nhà người ta hư ở thói chơi game, đàn đúm nhưng vẫn quan tâm tới moi người, con không chơi game, không đàn đúm, không gì cả mà cũng không bằng con nhà người ta, chẳng được một lời quan tâm sâu sắc, chỉ đơn thuần: "Ở nhà Ông Nội, Bà Ngoại, Bố Mẹ và cả nhà vẫn khỏe chứ ạ?", "Bố Mẹ đã ăn cơm chưa?", "Vai Bố có còn mỏi nhiều không?", "Nắng nôi (mưa gió) Bố Mẹ đừng đi ra ngoài"...chỉ là những câu hỏi có lẽ sáo rỗng và không tránh khỏi từ những cuộc điện thoại ít ỏi về cho những người con trân quý..

Con vô tâm đến nỗi ích kỷ cho riêng mình khi chỉ nhận một chiều quan tâm từ Bố Mẹ, những lời hỏi han, những câu nói, những cử chỉ...tất cả, con chỉ biết nhận mà không hề nhận ra rằng Bố Mẹ cũng có lúc ốm, lúc đau nhưng vẫn cố cười nụ cười gượng chỉ để con yên lòng...

Bố bệnh có đến cả tháng trời nhưng con lại hoàn toàn không biết gì, chỉ đến khi về nhà, vô tình cầm được tờ chụp x-quang của Bố trên tay, con mới biết.. Cả nhà mình đều biết - trừ con...Tình hình của Bố là thế nào? Sao lại bị như này, Bố bị lâu chưa? Bố đau sao không ai nói với con? Bố sao lại cứ giữ cái đau cho riêng mình?

Là do con quá ngang bướng? Con vô tâm? Con dửng dưng với tất cả? Hay con không nên biết?...Những câu hỏi, những hình ảnh cứ thế lướt qua con lúc nhanh, lúc chậm để rồi con bất chợt nhận ra rằng con thật sự quá ích kỷ. Ích kỷ đến nỗi vô tâm..

Và hơn hết thảy cũng lại là một đứa con vô dụng, chẳng tài cán gì, biết là Bố đau, Mẹ mỏi, chị buồn nhưng con làm gì được ngoài việc nghĩ suy về bệnh tình của Bố, ngoài việc ngày ngày gọi điện nói chuyện với Mẹ, ngoài việc toe toét cái miệng tới mang tai trước mặt chị...

Sau tất cả, con không dám cho mình cái quyền được buồn, được khóc, được yếu mềm hơn nữa.. con chỉ biết cố gắng hơn nữa thật tự nhiên trước những người thương mà con hết mực yêu quý để mọi người không phải bận tâm đến con, để mọi người bớt đi mối nghĩ suy cho con, để mọi người nhẹ gánh nặng trên vai vì con...

Ngoài kia, những hạt mưa cứ chen nhau mà gõ những nỗi niềm tê tái cho lòng con thêm buốt lạnh. Thương Bố Mẹ, thương chị, nhớ cả gia đình mình nhưng con đâu thể nhấc điện thoại hay đứng dậy mà về với Bố Mẹ được. Con sợ lắm, sợ rồi con lại tự cho mình cái quyền ngồi khóc ngon lành trước mắt Bố Mẹ, trước mắt chị...Chỉ nơi đây, căn phòng trọ nhỏ bé để con có thể vẫy vùng trong những nhớ thương, vẫy vùng trong những nghĩ suy nhỏ bé như một bức tranh đứt quãng nét vẽ từ một "họa sĩ" không biết vẽ mà thôi..

Hà Nội, 07.08.2015
  

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © 2014 Nam Phong - BlogEntry